Tác giả thơ BÁCH MỴ
ĐÁ VỠ
đêm nhẵn mặt nỗi buồn?
nỗi buồn nhẵn mặt đêm?
chết giấc trong một cơn say
tiếng gió vực đêm lên
gian nhà nồng sặc mùi rượu
chẳng nhớ nổi ranh giới
khi bình minh cũng mang dáng vóc của sóng
buổi chiều yên ắng bên sông
vô định...
người chụm ngày trên ấm chè xanh
chụm cơn khát trên mùi lá cỏ
khói vằn lên mắt đục
xương rồng chọi nắng thinh không
chẳng nhớ nổi ranh giới
khi bình yên dậm chân nên nỗi ngày đá vỡ
hiền dịu
u mê
giọng nói trăm năm khẩu hình, mắt bét nhè
người đừng nhìn chim sẻ giật mình bay lên
đừng hát cứ để ngày trôi trên tóc
đừng ngả nón để cây đời chết yểu
đừng bặm môi cười dưới một đêm trăng
mùi rượu
đêm nhẵn mặt
hay
nỗi buồn
ngất ngây!
Bách Mỵ
CON TỪ VẠT ÁO MẸ BUNG RA
hớp tháng Tư trên môi mềm
con từ vạt áo mẹ bung ra
hồng như chòm mây trong nếp nhớ
thơm thơm cơn gió ban chiều
đêm chun nồng ngực mẹ
chuyện ngày xưa, ngày xưa!
mía lau thành đường xếp thúng
trăng non ngọt lịm cầu ao
loa kèn nở chật vườn sau
con bung ra từ ngực mẹ...
đêm đêm
cơn gió dịu hiền từ bờ cây
và bão từ bờ cây
cây lớn lên giữa ban ngày
con ngủ trong lời ru
ban mai ngỡ ngàng chàng trai lớn trộm của mẹ!
con nở ra từ vạt mồ hôi của cha
vạt mồ hôi ngày cơm ngon
vạt mồ hôi đêm chăn ấm
cổ tích tháng Tư nằm lại giữa yên bình
con nở ra từ ánh mắt mẹ
tháng Tư sâu Róm ngủ trên giường
đậu hong nắng ngoài sân
con bật khóc cánh đồng xanh nhịp thở
nắng mở mắt nhìn cơn mưa lây phây
yêu thương từ kí ức bung ra
mùa gọi tóc đen ngủ vùi đầu bạc
mùa ươm mùa vàng trong tiếng hát
con từ vạt áo mẹ bung ra
Bách Mỵ
< Lùi | Tiếp theo > |
---|