Thơ NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ

Thơ NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ

 

IMG_0720

 

Nhà thơ trẻ Nguyễn Đức Phú Thọ, sinh 1989, nguyên quán Đà Nẵng, hiện sống và làm việc tại Long Xuyên - An Giang. Hành trang lên đường đi vào cõi thơ của Thọ đã có giải thưởng của báo Mực Tím (2008, 2009); báo Hoa Học Trò (2009); Thơ Bút Mới - báo Tuổi Trẻ (2009) và đã in Nỗi buồn đập cánh (NXB Văn hóa - Văn nghệ, 2011). Chùm thơ của Thọ đã gợi cho tôi nhớ về không gian khoáng đạt của vùng đồng bằng Nam bộ. Những câu thơ có nhịp đi chậm rãi và gợi đến "Ký tự em chớm xanh chiều diệp lục". Đường thơ còn dài và câu thơ còn đi tới...

L.M.Q


Chân dung

Chưa bao giờ tôi thấy trí não mình
mọc lên nhiều nếp gấp như thế
Nếp gấp có mùi hương của những nỗi buồn
Vừa bay vừa tỏa nhiệt

Cánh loa kèn trong giấc mơ
Như phó mặc mọi điều
Với đôi mắt nhẹ tênh theo gió
Hoa đã không phô bày cũng không nói năng chi

Người không chọn sự lặng im sau phút lỗi lầm
Chỉ chực chờ một cơn mưa thời vụ
Ướt dầm tháng năm

Bàn tay tôi chỉ xin nhẹ nâng chiếc lá
Xốp trên khuôn gầy
Ký tự em chớm xanh chiều diệp lục
Thu buồn trắng tay

Những nếp gấp trở đi trở lại trong giấc mơ
Những nỗi buồn trở đi trở lại trong giấc mơ
Những họa tiết tình yêu rơi rớt

Chân dung màu loa kèn trắng u buồn
Như tôi

 

Bông cúc đỏ

 

ở nơi này không có vui
em chỉ biết nhìn ta thật khẽ
buồn như đám sương mù
buồn như chiều, đã cũ
chưa đi

một niềm tin như bông cúc đỏ
cánh đồng mùa thu tràn ngập chân trời

trên tận cùng những điều lãng mạn
sẽ lại trở về nơi mặt đất
đau thương

em đừng khóc
dẫu bàn chân đủ vừa buổi mệt
dẫu bàn tay chờ đợi mỏi rời
dẫu bình yên không là một điều gì cả

em đừng khóc
hãy tin vào sỏi đá
hãy ngước nhìn về phía ban mai

ở nơi này
ta đã sống rất dài
thế kỷ cô đơn
nỗi đời quẩn chật
những thời gian đánh mất

em đừng khóc
vì còn ta ở đó
cuối cánh đồng, và
bông cúc đỏ
niềm tin…



Mắc nợ  phù sa

 

Người già quanh tôi luôn hoài niệm về những cánh đồng
Dẫu hạt lúa trả công họ bằng đời người nước mắt
Lũ quét qua đêm sáng ngày tay trắng
Buổi gió sương ghìm nén niềm vui

Cha tôi  
Trùi trũi ngực trần
Manh áo mỏng bốn mùa không kết nút
Từng giọt thời gian…
Bao giọt thời gian rắc mùa lên tóc?
Luống cày đi lấp bóng bàn chân
Những mặc cảm chữ nghĩa neo vào giấc mơ con trẻ

Tôi cúi xuống  
Nơi gót chân tím bầm rịn rơi dáng mẹ
Râm ran nhịp trầm trứng nước Âu Cơ
Tôi bắt gặp
Những người đàn bà quẩn quanh  
Nhìn ngóng sao trời đếm đong lụt hạn
Thuyền duyên neo không kịp chọn bến đời

Đã bao lần  
Tôi quỳ trước bãi mộ hoang phủ dày đặc cỏ
Trước những tiền nhân khai sáng đất đai gieo trồng giống má
Trước những phận người chưa lần hưởng trái sinh thành  
Đã lấp vùi thân thể mình vào cát

Cánh cò chở ước mơ chưa rạng
Bão đời làm chống chếnh câu thơ
Đêm đỏ mắt phù sa nhót mình mắc nợ…




Trăng mùa hạ


(Cho N)


Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng, hương cau trôi ngần ngật trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực, trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẵng…

Dưới ánh trăng mùa hạ
Đom đóm về thắp lửa ven sông, hoa dâm bụt thắp đèn lồng trước cửa
Đêm đồng nội, thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng
Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông…

N.Đ.P.T

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com