VĂN XUÔI Truyện ngắn LÊ MINH QUỐC: Truyện ngụ ngôn Việt Nam - 1. Bầy vịt và cá rô

LÊ MINH QUỐC: Truyện ngụ ngôn Việt Nam - 1. Bầy vịt và cá rô

Mục lục
LÊ MINH QUỐC: Truyện ngụ ngôn Việt Nam
1. Bầy vịt và cá rô
2.Quạ và chim đại bàng
3. Người trồng nho và con chim sâu
4. Cọp và Mèo
Tất cả các trang

 

Kịch bản: Bầy vịt và cá rô

Thực hiện: Đài truyền hình TPHCM

Tác giả: Lê Minh Quốc (kể)

 

Ao hồ. Ngoại. Ban ngày


Một ao hồ đã cạn nước. Trong hồ những cây bông sen, bông súng đã héo. Xa xa có những lùm tre, lá cũng vàng úa. Gió thổi những chiếc lá tre về phía ao hồ. Ông mặt trời rọi những tia nắng gắt. Trong hồ có một con cá rô giãy đành đạch. Nó gần như tuyệt vọng.

Bỗng lúc đó có một đàn vịt đi qua. Vịt vừa đi vừa hát bài đồng dao ngộ nghĩnh. Con cá rô rướn người kêu lên:

- Các bạn ơi! Cứu tôi! Cứu tôi!

Đàn vịt không nghe. Chúng vẫn vừa đi lạch bạch, vừa hát vui vẻ. Con cá rô lại kêu lên lần nữa.

- Các bạn ơi! Cứu tôi! Cứu tôi!

Một con vịt dừng lại, nói:

- Im lặng. Tớ nghe như có tiếng gọi đâu đây.

Một con vịt khác:

- Làm gì có ai gọi đâu? Chắc cậu nghe nhầm đấy thôi. Hát nữa đi các bạn ơi!

Thế là những con vịt lại vừa đi vừa hát. Lúc này đàn vịt sắp đi qua khỏi hồ, con cá rô liền rướn người lên gọi thảm thiết:

- Các bạn ơi! Cứu tôi! Cứu tôi!

Con vịt đi sau cùng dừng lại, nói lớn:

- Đúng rồi! Có tiếng gọi!

Cả đàn vịt dừng lại. Một con nói:

- Sao chẳng nghe tiếng gọi nào cả?

Lúc này con cá rô lại gọi yếu ớt:

- Cứu tôi! Cứu tôi!

Đàn vịt quay về phía hồ, nơi mà con cá rô đang giãy đành đạch. Một con vịt kêu lên:

- Kia rồi!

Cả đàn vịt cùng kêu lên:

- Kia rồi!

Thế là chúng ùa đến chỗ con cá rô. Hồ cạn nước, con cá rô đang nằm trơ trọi tội nghiệp. Cá rô nói:

- Các bạn ơi! Nước cạn rồi. Chắc tôi chết mất!

Một con vịt hỏi ngốc nghếch:

- Ủa! Sao lại chết nhỉ?

Cả đàn vịt đều hỏi lại:

- Ủa! Sao lại chết nhỉ?

Cá rô đáp:

- Loài cá của chúng tôi sống được là nhờ nước. Nay hồ đã cạn nước thì làm sao sống được!

Một con vịt hỏi:

- Vậy bây giờ chúng tôi phải làm sao để cứu bạn?

Cá rô đáp:

- Các bạn cố gắng đem về cho tôi một ít nước!

Một con vịt hỏi:

- Đem nước về ngay bây giờ à?

Cá rô năn nỉ:

- Vâng, xin các bạn đem nước giúp giùm tôi ngay bây giờ.

Một con vịt nói:

- Làm sao được chứ! Chúng tôi còn phải đi kiếm ăn nữa!

Một con vịt khác, nói thêm:

- Đúng vậy! Chúng tôi sẽ giúp bạn. Bạn vui lòng chờ chúng tôi nhé!

Cá rô thều thào, hai con mắt đỏ ngầu:

- Tôi chờ đến lúc nào? Chao ôi! Không có nước thì tôi chết mất!

Một con vịt an ủi:

- Không sao đâu! Chúng tôi đi kiếm ăn xong sẽ đem nước về cho bạn. Hai con mắt bạn còn đỏ ngầu kìa! Chẳng sao đâu! Bạn cứ nằm nghỉ ngơi nhé!

Nói xong, vậy là cả đàn vịt ngốc nghếch lại tiếp tục lên đường. Vừa đi chúng vừa hát vui vẻ. Trong hồ cạn nước, con cá rô nằm yên. Một cơn gió thổi đến, những chiếc lá rơi lả tả xuống mình con cá rô tội nghiệp.

 

Hồ nước rộng. Ngoại


Lũ vịt vừa đi vừa hát, chẳng mấy chốc chúng đi đến một hồ nước rộng mênh mông. Trong hồ có sen nở hồng, có hoa lục bình nở tím… Lũ vịt ùa xuống tắm và kiếm ăn vui vẻ. Chúng nó bơi lượn lờ trong hồ. Bỗng một con vịt nói:

- Tớ xin kể một câu chuyện ngụ ngôn.

Con khác nói:

- Ừ kể đi! Ăn no rồi mà nghe kể chuyện thì còn gì thú bằng!

Cả lũ vịt nhao nhao:

- Kể đi! Kể đi!

Con vịt này nói:

- Lúc nãy chúng mình đi đường có gặp con cá rô. Hai con mắt của nó đỏ ngầu. Các bạn có biết tại sao không? Thôi để tớ kể cho các cậu nghe nhé.

Nó nói xong thì làm điệu bộ như con cá rô lúc giãy đành đạch. Nó tằng hắng kể:

- Ngày xưa, con cá rô và con lươn là đôi bạn thân. Một hôm con rô đi chơi, đi ngang qua chỗ con lươn đang nằm trong hồ. Rô hỏi: “Úi chà! Cậu nằm trong lờ trông thư thả, thanh nhàn quá nhỉ!” Nghe nói vậy, con lươn đáp: “Tớ mới dựng được một ngôi nhà nghỉ mát. Mời cậu ghé vào chơi!”. A ha! Đố các cậu, con rô này có vào không?

Cả lũ vịt nhao nhao:

- Chả vào! Ai lại dại chui vào trong lờ?

Con vịt kể chuyện bèn nói:

- Đúng thế! Chả ai dại mà chui vào trong lờ. Thế nhưng con lươn tinh quái này lại thách rằng:

Nhà tôi gió mát trăng trong

Thềm cao, sân rộng, sổ song bốn bề

Xin cậu đừng chê!

Cả lũ vịt nhao nhao:

- Chà! Câu thách này hay quá nhỉ! Thế con rô nghe bùi tai thì có vào không?

Con vịt kể chuyện nói:

- Không! Con rô vẫn rụt rè đứng ngoài. Các cậu có biết rồi sao nữa không? Khi thấy cá rô không vào thì

con lươn bèn thách tiếp như vầy:

Nhà tôi cao rộng bốn bề

Cậu vào nhà nghỉ không hề can chi

Xin chớ ngại gì!

Rô bấy giờ nghe bùi tai, chui vào trong lờ!

Cả lũ vịt lại nhao nhao:

- Thôi chết! Rô vào trong lờ thì sao chui ra?

Con vịt kể chuyện bèn nói:

- Đấy! Làm sao chui ra? Còn con lươn thì chui ra được khỏi lờ, khi ra khỏi nó lại hát:

Thương thay cậu đã vào lờ

Khi vào thì dễ, bây giờ khó ra

Xin cố chui qua!

Nghe con lươn hát trêu như thế, cá rô tủi thân khóc mãi, khóc mãi nên bây giờ mắt mới đỏ ngầu lên! Hết!

Lũ vịt cười rộ lên:

- Hay! Câu chuyện ngụ ngôn này hay quá! Đúng là tội nghiệp con rô quá! Vì nghe lời mật ngọt, lời dụ dỗ

ngọt ngào để mất cảnh giác mà thiệt thân!

Lúc này, mặt trời đã đứng bóng. Một con vịt nói:

- Các bạn ơi! Bọn mình mau về đi thôi! Nghe kể chuyện con lươn với con cá rô thì tớ sực nhớ con rô đang

chờ bọn mình đem nước về.

Cả lũ vịt nói:

- Ừ nhỉ! Thế mà chúng mình lại quên béng mất. Mau về thôi.

Thế là lũ vịt lạch bạch lội lên bờ, chúng xách nước theo, chúng nói:

- Đi nhanh lên các bạn ơi! Cá rô đang chờ chúng ta đấy!

Cả lũ vịt tất tưởi đi. Trưa nắng đứng bóng. Nắng gắt.

 

Ao hồ. Ngoại


Khi đi đến hồ cạn nước, lũ vịt ngốc nghếch cùng gọi:

- Cá rô ơi! Chúng tớ đem nước về cho bạn đây!

Không có tiếng trả lời.

Lũ vịt lại lên tiếng gọi:

- Nước đây! Cá rô ơi!

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Cả lũ vịt lạch bạch đi đến chỗ mà lúc sáng cá rô đã nằm. Hỡi ôi! Cá rô đã chết khô từ lúc nào rồi. Một con

vịt nói:

- Chậm quá rồi các cậu ơi!

Cả lũ vịt đồng thanh nói:

- Chậm quá rồi!

Một con vịt nói:

- Nếu chúng ta về sớm hơn, đừng mải mê kiếm ăn thì đã cứu sống được cá rô rồi!

Một con khác nói:

- Tội nghiệp cá rô quá! Thôi chúng ta hãy tưới nước cho cá rô nhé!

Thế là cả lũ vịt cùng một lúc đều tưới nước lên mình cá rô. Một vũng nước vô nghĩa. Một con vịt nói bùi

ngùi:

- Muốn giúp ai thì giúp liền lúc đó, chứ để chậm trễ quá thì hỏng hết mọi chuyện!



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com