
HỌA SĨ NGỌC MAI - NGÂN NGA MONG GỬI CHỮ TÌNH
“Đau đớn thay phận đàn bà”. Tiếng lòng của thi hào Nguyễn Du, nghe ra trong đó có tiếng thở dài. Một nỗi niềm sâu thẳm, trước đây, hiện nay và ngàn năm sau nữa vẫn còn vang vọng trong cõi hỗn mang này. Tôi nghĩ, những tác phẩm lớn của nhân loại không bao giờ thiếu đi bóng dáng của người phụ nữ. Họ hiện diện như một Ánh sáng, một Cõi thiện để các đấng mày râu soi rọi lại chính bản ngã của mình. Vì lẽ đó, phụ nữ đã trở thành nhân vật trong mọi thể loại nghệ thuật; và trải qua năm tháng, chủ đề đó đã đat đến tầm bất biến.
Với họa sĩ Ngọc Mai, chúng ta thấy gì về chủ đề này?
Ngoài kia, bên ngoài cánh cửa, nắng đã lên, mùa xanh đã đến, ở trong phạm vi của một xưởng vẽ, chúng ta đã nhìn thấy những sắc màu đan xen vào nhau, tạo ra nhiều cảm giác, có thể vải bố, lụa mềm và chất liệu của sơn dầu, màu nước gì đi nữa vẫn là Nàng, là Tranh lụa Kiều và bây giờ là Chinh phụ ngâm.
Một khi dành cả cuộc đời cầm cọ tung tăng và trăn trở cùng các gam màu, họa sĩ Ngọc Mai đã chú tâm đi tìm lại giấc mơ của đời mình. Mỗi họa sĩ khi vẽ chính là lúc họ khám phá lại giấc mơ đã hiện hữu từ muôn một trong cõi ta bà, từ trong các phần kiếp đã đi qua, là một hành trình không bắt đầu và không kết thúc. Vậy, họ đi về đâu? Rằng thưa, họ đi về đời sống nội tâm, ghi nhận lấy diễn biến tâm trạng để trình bày lại bằng màu sắc. Âu cũng là một lựa chọn khi người nghệ sĩ nuôi dưỡng lấy giấc mơ sáng tạo.
Với Nàng (2010), Tranh lụa Kiều (2011) đã tạo ra tiếng vang trong giới thưởng ngoạn thì triển lãm Chinh phụ ngâm (2025) vẫn là sự tiếp nối về thân phận người phụ nữ. Chủ đề của họa sĩ Ngọc Mai đem đến cho công chúng lần này là sự xe duyên tri âm từ Đặng Trần Côn đến Đoàn Thị Điểm: “Sánh cùng nhau dan díu chữ duyên”. Là duyên của ngôn ngữ thơ từ bản chữ Hán qua chữ Nôm. Duyên này, họa sĩ Ngọc Mai thể hiện bằng bằng chất liệu nõn nà, tơ mềm của lụa, cũng là một cách phản ánh nhạc điệu và hình ảnh từ nguyên tác của thơ.
Vậy nên khi xem tranh, không chỉ xem qua màu sắc, tôi nghĩ cũng còn là lúc ta lắng nghe nhạc điệu của thơ. Và, chị hết sức tinh tế khi chọn lấy cấu trúc: Áo nhung trao quan vũ từ đây, Nàng một thân nuôi già dạy trẻ, Ôm đàn tranh mấy phím cầm tay, Vắng chàng điểm phấn tô hồng với ai, Vì chảng thân thiếp lẻ loi một mình, và cuối cùng: Cùng chàng lại kết nối duyên đến già. Một kết thúc có hậu. Ánh sáng thánh thiện, trong trẻo ấy há chẳng phải ước mơ ngàn đời của người phụ nữ đấy sao?
Ngân nga mong gửi chữ tình
Dường này âu hẳn tài lành trượng phu
Một phòng tranh đã mở ra. Một triển lảm đã bắt đầu. Tình yêu thương, lòng cảm thông từ tâm hồn của một nữ họa sĩ Ngọc Mai đã vẫy gọi. Còn chần chừ gì nữa? Chúng ta hãy nhẹ lòng bước đến…
LÊ MINH QUỐC
*Triển lãm khai mạc ngày 22.11.2025 tại Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM
| Tiếp theo > |
|---|