CÒN LẠI NHỮNG MÙA HÈ
Hỡi những cuộc tình buồn như cái chết
Đi qua đời tôi một nỗi đau dài
Trưa nay gặp một vòm hoa phượng cháy
Chợt biết mình đã hết tuổi con trai
Đã hết thời đứng cổng trường con gái
Đợi ai về lẽo đẽo bước theo sau
Đã hết thời chờ dương cầm vang vọng
Điệu Rumba khắc khoải mối tình đầu
Tôi không còn là tôi. Tôi trở thành ai đó
Những cuộc tình như trưa nắng lao xao
Xe thổ mộ ngỡ ngàng quanh chợ huyện
Chở tôi về nhưng tôi biết về đâu?
Tôi biết về đâu khi chính tôi đánh mất
Lời của chim lất phất trước sân trường
Lời của gió đẩy đưa hoa phượng nở
Tôi trở về vấp té bởi mùi hương
Khi đi đứng giữ mùa hè rực nắng
Hoa phượng ơi đỏ rực mỗi một thời
Tôi muốn khóc nhưng không còn nước mắt
Không còn gì rơi xuống đắng bờ môi...
1988
LÊ MINH QUỐC
http://www.leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/670-trong-coi-chiem-bao.html?start=26
Tiếng hát lên trời
Những bông hoa có mặt trên mặt đất, có bao giờ tôi muốn nó bay lên trời? Ước vọng ấy, tôi đã nhiều lần suy nghĩ đến. Trong dòng chảy của đời sống, có những dòng tự tình trong thầm lặng, hoặc nằm cứng đờ trên trang giấy, hoặc chạy nhảy tung tăng trên môi, có lúc tôi cũng muốn nó bay lên trời. Bay lên trời có nghĩa là bay vào cõi nhân sinh này. Để từ đó, nó sống một đời riêng. Sống lần thứ hai ở nghĩa khác với một không gian khác. Âm nhạc làm được điêu đó chăng? Tôi sực nhớ đến những ca khúc phổ thơ.
Nếu không có âm nhạc của Nguyễn Xuân Khoát thì bài thơ lạ lùng Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ vẫn sống như thế, sống bằng một ngôn ngữ thơ ước lệ và sang trọng như nghìn trùng e lệ phụng quân vương. Nhưng đã phổ nhạc, “màu thời gian” ấy đã được chúng ta cảm nhận bằng một cung bậc khác. Và từ đó, nó đã có thêm một đối tượng khác có thể cảm nhận được. Nếu ca từ Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi chỉ lặng lẽ nằm trên trang giấy - thì liệu chừng chúng ta có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó?
Thế nhưng khi Văn Cao gõ chiếc đũa thần âm nhạc vào từng từ, thì đột ngột, những từ ấy bừng lên ánh sáng, lung linh và tráng lệ huyền ảo.
Tôi lại nhớ đến những lúc "Tôi buồn bã xuống chợ đời rao bán/ Ai thất tình mua lấy trái tim không?". Đêm ấy ở Cần Giờ. Trời hiu hắt lạnh. Sóng vỗ ầm ầm vào ghềnh đá vọng lên những âm thanh nức nở: "Tôi rao hoài rao mãi đến khan hơi"… Thơ tôi viết, nhưng chính nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện lại đem đến cho tôi cảm giác mới, đau đớn, dịu dàng. Từ đó, ngôn ngữ thơ ca bay lên trời, bay vào một cõi nhân sinh, bay vào một đối tượng khác.
Ý nghĩ thơ phổ nhạc là gì? Là duyên nợ. Là một ý nghĩa tận cùng về một tình yêu song hành giữa thơ và nhạc. Có thể lý giải như vậy được không? Tôi vẫn canh cánh trong lòng một gương mặt tuổi hai mươi, đẹp như thần Mercure đã từ giã cõi đời lúc hoàng hôn. Người đó là La Hối - liệt sĩ chống phát xít của Hội An phố cổ. Chàng đã gặp Thế Lữ lúc nào của năm 1943 để có được Xuân và tuổi trẻ vĩnh viễn tuổi hai mươi? Ở đó, thi ca và âm nhạc đã gặp nhau.
LÊ MINH QUỐC
(nguồn: tạp chí Âm nhạc TP.HCM 2.1997)
Hương Hà Nội
Có gương mặt nõn nà như trái chín
Ta lơ mơ trong chếnh choáng của hương
Giữa phố chợ đột nhiên người bước đến
Mắt môi thơm ẩn giấu một thiên đường
Những mái phố màu rêu xanh thức dậy
Nắng tươi non vẫn mười tám xuân thì
Vẫn lướt qua nhưng tình còn thơ dại
Giọng nói người ám ảnh tháng ngày đi
Ta nhận lấy tiếng cười chìm chìm trong gió
Hương là hương vẫn lơ đễnh quay về
Tay đeo nhẫn chưa một lần chạm đến
Nhưng bây giờ ve vuốt bỏng cơn mê...
LÊ MINH QUỐC
Những ngày đi học
Năm nay em mười bảy tuổi
Áo dài còn trắng tinh khôi
Ai hoá... gốc cây đứng đợi
Như là muốn được sóng đôi?
Áo trắng như mây trước lớp
Tan trường hai buổi nắng mưa
Làm mắt ai nhìn không chớp
Thôi đừng... Em có lời thưa
Thưa rằng, em còn đi học
Còn chưa kịp lớn. Áo dài
Xin đừng ghi thơ lên đó
Làm em mất ngủ đêm nay
LÊ MINH QUỐC
Nghe nhạc:
http://mp3.zing.vn/album/Xi-Muoi-Oi-Quynh-Hop/ZWZA0OBW.html?st=2
Ám ảnh
Trên một triền sông vắng
Có dấu chân để quên
bất ngờ tôi nhìn thấy
Xanh mướt cỏ nhú lên
Có phải ngày xưa lắm
Chim vành khuyên dẫn ai
Ra đây ngồi hong tóc
Óng ả sợi nắng mai
Bây giờ tôi đứng sững
Không gặp người đã xa
Còn dấu chân để lại
Tôi nhặt đem về nhà
LÊ MINH QUỐC
Chào một ngày nắng đỏ
Mừng em thêm tuổi hồng
Chung vui sinh nhật tím
Có nhận mây trắng không ?
Những building cao ngất
Đè nặng giấc chiêm bao
Chật hẹp từng ngõ ngách
Cùng hội ngộ chỗ nào ?
Đành tặng em mây trắng
Tung tăng đi lên trời
Vòm mây xanh thong thả
Dẫn chúng mình rong chơi
Mây lót gót hài nhỏ
Đi trong cõi phiêu bồng
Thắp lên những ngọn nến
Trời rực rỡ pháo bông
Cùng đùa trên mây nhé
Để trang thơ học trò
Bay hoài trong tri ngộ
Dòng mực tím thơm tho
Cùng reo lên và hát
Những tiếng cười tinh khôi
Trên tay đầy mây trắng
Đặt nhẹ nhàng lên môi
Chào một ngày nắng mới
Quà tôi tặng bất ngờ
Mừng em thêm một tuổi
Mây bay đầy giấc mơ
LÊ MINH QUỐC
HOA CÚC KHÔNG PHẢI MÀU VÀNG
đôi mắt em rực rỡ màu rượu vang của mối tình đầu
anh đắm đuối uống một đời say khướt
hoa cúc không phải chỉ màu vàng
như thềm xưa ta ngồi lúc mười lăm năm trước
ôi, cứ tưởng hoa cúc vàng
những tháng ngày
anh ôm đàn vỗ nhịp tình tang
em - con chim hót vô tư mỗi sáng
rồi sáng nay hai đứa bỗng bàng hoàng...
hoa cúc không vàng thì hoa cúc trắng
màu trắng dửng dưng lạnh nhạt đến lạnh lùng
hoa cúc không vàng thì hoa cúc tím
màu tím buồn phiền đớn đau từng kỉ niệm
ôi hoa cúc vàng hoa cúc của ta đâu?
em thương yêu,
tháng bảy mưa ngâu em buồn lắm phải không?
hoa cúc thôi vàng như ngày xưa con gái
hương cúc thôi dịu dàng trên tóc em thơ dại
ôi hoa cúc vàng hoa cúc của ta đâu?
anh lang thang trước sân nhà em chỉ thấy bên thềm nở đầy hoa cúc trắng
và em dửng dưng nhìn người khách bên đường
đứng ngoài cổng nhìn vào thầm lặng
tưởng nhớ một mùi hương...
ta khờ khạo cứ tưởng rằng, cứ tưởng
hoa cúc màu vàng như em chỉ yêu anh
bài thơ viết như lời xin lỗi... ngượng
hoa cúc nào không khao khát sự chung tình?
1988
LÊ MINH QUỐC
http://www.leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/670-trong-coi-chiem-bao.html?start=21
NGUYÊN VẸN
bông hoa đã héo trên tay nàng
đừng ném xuống dòng sông
sớm mai tôi rửa mặt
chạm lại mùi hương cũng điếng lòng
đừng giữ bông hoa trong túi áo
mai kia mặc lại áo nàng
có lẽ tôi chết ngất
khi mùi hương cũ vẫn mênh mang
đừng ép bông hoa vào trang vở
sợ mai mốt lật ra không thấy chữ
vì từ làn hương
sẽ hiện lên chân dung người cũ
xin đưa bông hoa ấy cho tôi
bỏ vào miệng nhai
từ đó,
nàng trong tôi nguyên vẹn hình hài
1999
LÊ MINH QUỐC
http://leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/732-toi-chay-theo-tho.html?start=74
CHỌN LỰA
Viết tên em trên lá
Sợ lá cũng úa tàn
Viết tên em trên cỏ
Mai kia cỏ úa vàng
Viết tên em trên sóng
Ngại sóng kia bạc đầu
Viết tên em trên đá
Mưa xói mòn còn đâu
Viết tên em trên gió
Sợ gió bay về trời
Viết tên em trên nhạc
Sợ nhạc không đủ lời
Viết tên em trong mơ
Sợ ngủ quên không nhớ
Viết tên em trong thơ
Sợ gieo vần trắc trở
Viết tên em trên mây
Sợ trời làm giông tố
Viết tên em lên cây
Sợ thời gian cây đổ
Viết tên em lên đâu ?
Tôi cũng không biết nữa
Viết tên em lên em
Là điều tôi chọn lựa
Viết rồi nếu lãng quên
Sẽ có em nhắc nhở
Em nhắc rằng trong em
Có phần tôi một nửa
20.IX.1997
LÊ MINH QUỐCSOI GƯƠNG (I)
Lần đầu em biết soi gương
Thấy hai con mắt thất thường ngó ra
Thì mình cũng giống người ta
Môi cười chúm chím vẫn là nữ sinh
Soi gương nhìn thấy bóng mình
Tưởng rằng ai đó rập rình nhìn em
Tóc mai từng sợi lênh đênh
Lả lơi theo gió bồng bềnh trên gương
Môi thơm chưa lấm bụi đường
Đỏ như trái chín sau vườn tháng giêng
Ơ kìa má lúm đồng tiền
Cười ai như muốn làm duyên học trò?
Gương soi con mắt tròn vo
Nhìn em như hỏi âu lo chuyện gì?
Thôi đừng nghĩ chuyện… vu quy
Em còn đang lớn, mùa thi đang gần
Chim chuyền lách chách ngoài sân
Trời cao bóng nắng ngã dần qua vai
Gương soi đang đặt trên tay
Em nhìn như thấy bóng ai nhìn mình
1992
LÊ MINH QUỐC
http://leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/671-tho-tinh.html?start=30
Trang 2 trong tổng số 6