Mục lục |
---|
LÊ MINH QUỐC: Thưa rằng |
* THƯA RẰNG |
* Ngày mới thôi nôi |
* Nốt ruồi của một người |
* TRÌNH BÀY |
* NGỦ ĐI EM |
* THƠ TÌNH THÁNG GIÊNG |
Tất cả các trang |
Tranh sơn dầu của họa sĩ Suối Hoa
THƯA RẰNG
đêm đã thảo và đường về cũng thảo
hoa vẫn lys vạn dặm nét môi cười
trong trắng em giữ gìn tình tôi nhé
lúc soi gương lại gặp một con người
tôi ve vuốt cái nốt ruồi nhỏ xíu
chênh vênh trên mép phải hiền lành
lại ám ảnh hương trà thơm mỗi sáng
tôi nhìn em tưởng tượng hạt mưa xanh
vẫn trong veo không chút gì bụi bặm
vẫn hôm qua trăng nhú gọi tôi cầm
vẫn tê dại trên từng vùng cảm giác
ngồi bên em, tôi run rẩy thưa rằng...
Lê Minh Quốc
Ngày mới thôi nôi
Có những ngày như vừa mới thôi nôi
anh mong được gặp em thêm một chút
đừng ngoảnh mặt đừng bỏ đi xa lắc
anh vẫn còn bấu víu giữ trong tay
thương bàn tay ngón ngắn ngón dài
làm sao giữ một hình hài rộng lớn?
trái đất nhỏ nhoi một ngày bận rộn
anh chỉ là hạt nước nhỏ li ti
không thân phận và cũng không dấu vết
chỉ câu thơ đã viết
có ru em ấm lạnh lúc ngủ mơ?
có là trăng soi lối em về
có là lửa sưởi lòng thêm ấm áp?
có dòng sông hành trình không tiếng hát
có kiếp người luôn tự vấn đớn đau
có những ngày đi lên núi cao
thèm ngã xuống dưới vực sâu thăm thẳm
đời vẫn còn đáng sống
dẫu trùng dương sóng gió xa khơi
có những ngày như vừa mới thôi nôi
anh mong được gặp em thêm một chút
đừng ngoảnh mặt đừng bỏ đi xa lắc
anh vẫn còn bấu víu lúc đang mê
sáng nay ngồi quán cóc vỉa hè
lại thấy nở lys hồng lan cúc huệ
em xa lắc sao lại gần gũi thế
vẫn còn nghe vọng lại tiếng con người
mỗi lần yêu là lại khóc chào đời…
Lê Minh Quốc
Nốt ruồi của một người
Trên mép phải môi em có một nốt ruồi
đôi lúc tôi muốn thả linh hồn lãng du nơi đó
tưởng chỉ một lần như một thói quen
nhưng than ôi từ đó
trong một ngày có nhiều lần bỗng nhiên
tôi quên thở
quên sống quên yêu quên cả đường về
quên giấc ngủ nhưng từng đêm lại mớ
gọi tên của một người
như gọi một niềm vui
một đức tin không bao giờ thất lạc
tôi gọi phía chân trời xanh ngát
Đà Lạt thơm tiếng gà gáy xa xăm
mười ngón tay vẫn còn phương thảo
chở che nhau đời sống mới vừa rằm
đời sống vừa lên men
cho tôi xin yêu dấu nốt ruồi đen
gìn giữ một gia tài rất nhỏ
từng ngày nhắc nhở
sống để yêu thương...
Lê Minh Quốc
TRÌNH BÀY
người đánh thức trong tôi những cảm hứng sắc màu
những câu thơ duềnh lên như sóng vỗ vào bờ
sóng cuốn ra khơi
những trăng lên
những dậy thì gió mới
những thời gian vẽ lại dấu chân người
tôi nói, đây linh hồn của tôi
người hãy giẫm lên đừng rụt rè đừng e dè nghi ngại
mai sau, những gì tôi còn lại
vẫn là thơ
linh hồn tôi là thơ
xin che chở cuộc tình vô tội
xin nâng niu bờ vai tóc rối
xin ủ ấm bước chân người trong đêm khuya rét buốt
dìu người đi qua vạn dặm đường dài
dẫn người về sớm mai
tôi chẳng xin điều gì, chẳng điều gì cần thiết
nếu không là cảm hứng của thơ
chỉ cầu mong trong dấu bụi mờ
trên bước chân tôi
còn có dấu chân người...
Lê Minh Quốc
NGỦ ĐI EM
đắm đuối nhìn em và rớm lệ
lạ lùng chưa tiếng hát chạy trên môi
nho đang chín, tay cầm xin khép nép
tình tôi ơi sóng vỗ mãi trên trời
sao lại ứa từng giọt vui khóe mắt
chiêm ngưỡng em như một tín đồ
thiêng liêng quá thời gian đang đứng lại
khoảng khắc này không ngủ cũng nằm mơ
ta hôn nhau như một người chết đuối
cỏ trong em vừa mới nhú thơm tho
ngực tròn đầy trăng rằm mười sáu
ngủ đi đi em chăn gối đã hẹn hò
ngủ đi em vẫn còn nguyên vẹn gió
gió trong tôi đêm nọ mới dậy thì
đắm đuối nhìn em và rớm lệ
thiện tâm là gương mặt rất từ bi
Lê Minh Quốc
THƠ TÌNH THÁNG GIÊNG
em rằng: "thơ của em đâu?"
rằng thưa, mây trắng dạt dào lãng quên
chân mây ngày tháng lênh đênh
chờ em quay lại chưa quên đường về
không là thuốc lú bùa mê
chỉ là biển hẹn non thề đó em
rằng thưa, ngày cũng như đêm
đêm dài thăm thẳm lại thêm một ngày
tương tư nằm gọn trong tay
xòe ra thấy sợi tóc gầy như trăng
vuốt ve từng ngón búp măng
câu thơ thức dậy thưa rằng: “yêu em”
Lê Minh Quốc
(2010)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|