VĂN XUÔI Truyện dài Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI - CHUONG BỐN

Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI - CHUONG BỐN

Mục lục
Lê Minh Quốc - THỜI CỦA MỖI NGƯỜI
CHƯƠNG HAI
CHƯƠNG BA
CHUONG BỐN
CHƯƠNG NĂM
CHƯƠNG SÁU
CHƯƠNG BẢY
CHƯƠNG TÁM
CHƯƠNG CHÍN
Tất cả các trang



CHƯƠNG BỐN


Bóng trăng treo vành vạch trên ngọn cây. Trăng tròn như chiếc mâm vàng được ai đó nghịch ngợm ném lên bầu trời. Trăng tỏa sáng. Những đêm trăng sáng như thế này ở quê mình vui biết bao nhiêu. Mọi người rủ nhau ngồi ngoài sân hóng mát. Gió thổi nhẹ lao xao tàu lá dừa. Tàu lá dừa như chiếc lược chải vào trời xanh. Mọi người ngồi bên nhau thủ thỉ những câu chuyện rất vui. Có thể là những đứa trẻ quây quần bên người già để nghe câu chuyện cổ tích. Những con chó mực, chó vàng có thể chạy lăng xăng hoặc nằm ngủ ngon bên chiếc chõng tre. Lúc còn nhỏ, trong những lần như thế thì mình đã ngủ quên ngoài sân. Chao ôi ! Trăng sáng gợi nhớ biết bao điều trong tâm tưởng.
Thằng Vân đen ngó lên trời với bóng trăng mà thầm nói như vậy. Nhưng đêm nay, đêm trên chốt - không cho phép Vân thả hồn mơ mộng trở về dĩ vãng. Cho dù đó là một dĩ vãng đẹp và đáng nhớ. Sống trong quân ngũ, Vân luôn ẩn giấu cá tính của mình. Hắn lúc nào cũng tỏ ra là một kẻ nhu mì. Được lòng trên và vừa lòng dưới. Không mắc lòng ai. Do đó, dù không có những thành tích thật xuất sắc nhưng Vân đen cũng vừa kết nạp vào Đoàn. Đó là một “thắng lợi” đầu tiên mà Vân đã đạt được. Nhưng Vân không hề bộc lộ niềm vui ấy cho ai biết cả. Hắn chỉ giữ một vẻ mặt lầm lì như mọi ngày. Nhưng từ lúc được kết nạp vào Đoàn thì Vân lại đâm ra lo ngại.
Chán nhất là bất cứ cái gì khó thì đoàn viên phải xông lên trước. Lấy cớ gì để từ chối bây giờ ? Dù có cớ chính đáng nhưng anh em cũng cười vào mũi của mình. Vào Đoàn để làm gì ? Ở ngoài đời khi có Đoàn, có Đảng thì người ta được hưởng thêm những “bổng lộc”, chứ trong quân đội thì nào có gì ? Có chẳng là những gian khổ đang ẩn hiện cái chết đón chờ phía trước.
Vân đen lắc đầu ngao ngán. Hắn đã được đề bạt lên tiểu đội trưởng. Chao ôi ! Tiểu đội trưởng mà lại là Đoàn viên thì cấp trên lại tin tưởng biết chừng nào ? Nhiều lúc tổ tam tam của Vân đi phục kích, Vân có ý định cắt rừng dẫn lính của mình về tuyến sau, nhưng Vân không dám. Đường rừng chứa biết bao là mìn. Mìn của địch lẫn của ta. Trung đội trưởng Nhân vừa giẫm mìn chết. Chưa tởn hay sao mà còn suy tính đường về tuyến sau bằng cách cắt rừng ? Trước khi thay ca gác đêm cho Vân đen, thằng Dũng B.40 nói :
- Trăng sáng lắm nghe Vân, mày đừng chủ quan là địch không dám mò vào đơn vị lúc trăng sáng.
Vân cười.
- Mày khéo lo. Có thằng địch nào ngu mà đi trinh sát vào những lúc như thế này ? Có chăng thì chúng nó chỉ dám đứng từ xa dội pháo vào thôi.
- Biết đâu đó. Thôi tao vào mày gác xong thì đổi ca cho thằng Hổ.
Nói xong Dũng bước vào hầm. Vừa đặt lưng xuống nền đất mát rượi là hắn đã chợp mắt với giấc ngủ đến dễ dàng và lẽo đẽo chiêm bao kéo về. Trong giấc mơ, Dũng B.40 thấy một dòng sông mát lạnh, hắn cùng đồng đội được nhảy xuống tắm một cách thỏa thích. Nước mát như mối tình đầu. Trong lúc đó, ở ngoài vọng gác Vân đen suy nghĩ lung lắm. Cuộc chiến đấu này còn kéo dài biết đến bao giờ mới kết thúc ? Hắn sẽ trở về nguyên vẹn hay thương tật. Những thằng đào ngũ như thằng Dưỡng trở về địa phương còn kiếm được việc làm. Đồng lương đầy đủ. Đời sống sung sướng. Lẽ nào mình lại chôn vùi tuổi trẻ của mình ở cánh rừng bí hiểm này. Một bước chân rời khỏi chiến hào là mìn, là viên đạn bắn sẻ, là sự chết rình rập ngày đêm… Sự hy sinh này có đáng để hy sinh hay không ? Tại sao người ta không cho mình vào Đại học mà bắt mình phải vào bộ đội? Vân đen đã nhận được giấy gọi nhập ngũ và giấy vào Đại học cùng một lúc. Đồng chí xã đội trưởng đã thuyết phục hắn :
- Chú mày cứ yên tâm mà lên đường, đừng có nên suy tính gì nhiều. Quân đội là một trường Đại học lớn, một trường Đại học tổng hợp có chức năng rèn luyện thanh niên thành con người tốt để bảo vệ và xây dựng chủ nghĩa xã hội. Mày học hành nhiều để làm gì khi mà tổ quốc đang lâm nguy ? Thử hỏi, ngòi bút của mày có đâm chết thằng giặc hay không ?
Vân trả lời ú ớ :
- Dạ, không !
Xã đội trưởng hăng chí nói tiếp :
- Ngòi bút là dành cho nghề nghiệp của bọn tiểu tư sản. Bọn tiểu tư sản là bọn trói gà không chặt, là bọn dễ dao động trước những khó khăn của đất nước. Chỉ có giai cấp công nhân mới là giai cấp cách mạng nhất, tiên tiến nhất, đó là giai cấp đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản. Chủ nghĩa tư bản đang giẫy chết từng phút từng giờ.
- Nhưng, thưa anh, em vào quân đội thì cầm súng, chứ đâu cầm cuốc cầm xẻng đâu mà thành giai cấp công nhân ?
Đồng chí xã đội trưởng cười khà một cách độ lượng :
- Khá lắm. Mày có câu hỏi như vậy là tao biết mày có khả năng tiến bộ. Nhưng tao hỏi mày, ai nói là bộ đội không cầm cuốc, xẻng ? Không có cuốc, xẻng thì lấy gì mà đào hầm, đào thông hào ? Không lẽ bằng mũi súng à ?
Trước lý lẽ đó, Vân đen nín thinh. Tờ giấy vào Đại học của nó được Ủy ban tạm thời cất giữ, lúc nào hoàn thành nghĩa vụ quân sự thì người ta sẽ trao lại cho nó. Vân đen đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất chậm. Thời gian như ngừng trôi. Không biết từ lúc nào Vân đen có một thói quen lạ lùng. Tật thủ dâm. Có lẽ, trong một giấc mơ đầy hoa trái của tuổi thanh niên đã ám ảnh đến bây giờ. Hắn thấy mình được nằm trần truồng với người đàn bà không quen biết. Tỉnh giấc chiêm bao là ướt đẫm một mùi uế khí đến lợm giọng. Chưa bao giờ Vân đen tưởng tượng môi hôn vào thân xác của người đàn bà có mùi vị như thế nào. Những câu chuyện tục tĩu của người lính kể nhau trong lúc trà dư tửu hậu đã làm hắn khoái chí. Trong quân trường, anh chàng tiểu đội trưởng đi lính từ năm 1972 đã từng kể hắn nghe chuyện này: Thời chống Mỹ, ở Trường Sơn sự quan hệ giới tính là điều cấm ngặt. Có những đơn vị nữ thanh niên xung phong suốt thời gian dài không bao giờ thấy bóng dáng đàn ông. Ngược lại cánh lính đàn ông cũng chẳng bao giờ thấy nữ. Trong một chuyến đi công tác đến với đơn vị nữ, tình cờ anh ta đã chứng kiến một cảnh ngộ nghĩnh : Chị nuôi của một đơn vị nọ sau khi vo gạo từ dưới suối lên thì bắt gặp quả tang - Vâng, chính chị ta bắt gặp quả tang - một đôi heo đang động đực. Cảnh ấy đã làm chị ngây người, chị đứng thộn mặt ra mà nhìn, mà ngắm. Chị ngắm say sưa đến nỗi… rổ gạo tuột trên tay đổ ào xuống đất lúc nào cũng không biết nữa !... Không biết câu chuyện ấy có thật hay là bịa. Nhưng một điều có thật không thể chối cãi được là tay tiểu đội trưởng ấy, sau khi thức dậy đi tiểu vào lúc nửa đêm, anh ta không trở lại giường mình mà leo lên giường Vân đen. Bằng những động tác nhẹ nhàng của con mèo lúc ăn vụng, bàn tay đen đúa ấy đã tìm được dương vật bé tí tẹo của cậu con trai mười tám tuổi. Lúc nó cương cứng lên và sắp sửa chuyển qua một trạng thái khác khủng khiếp và sung sướng như điện giật thì Vân đen tỉnh giấc. Hắn chợt rùng mình, muốn kêu lên nhưng không hiểu sao hắn lại im bặt. Giả vờ như đã ngủ say sưa, không hề hay biết một điều gì cả. Sự việc xảy ra đột ngột và tay tiểu đội trưởng trở về giường của mình. Vân đen không dám kể chuyện đó cho bất cứ ai nghe. Hắn mắc cỡ. Tự lấy làm xấu hổ. Sau này, khi Vân đen lên đơn vị mới thì tay tiểu đội trưởng này cũng xuất ngũ. Không biết giờ này anh ấy đã có vợ, con gì chưa ?
Đêm nay, cũng như mọi đêm trong phiên gác của mình, Vân đen muốn giết thời gian bằng động tác của sự thủ dâm. Trạng thái hưng phấn ấy làm cho hắn xua đuổi được cơn buồn ngủ một cách dễ dàng. Nhưng đêm nay Vân đen không làm như thế. Đầu óc hắn rối bời với biết bao tính toán trong đầu. Làm sao để trở về tuyến sau một cách hợp lý nhất ? Đào ngũ. Hắn không dám. Hơn nữa về bằng đường nào ? Từ đơn vị ra đến đồn Biên phòng 23 với mấy chục cây số đường rừng, với biết bao đơn vị đang đóng. Làm sao mà mình có thể qua một cách trót lọt ? Hay là chỉ còn cách tự thương. Kiểu này không khéo thì lộ mất. Tấm gương của thằng Công méo còn sờ sờ ra đó. Tinh vi là vậy, sắp xếp một cách “khoa học” là vậy mà người ta còn phát hiện ra, chứ huống hồ gì là mình. Thằng Công méo đã lợi dụng ngay trong lúc nổ súng, hắn ném quả lựu đạn ngay trên dãy chiến hào rồi… đưa bàn tay lên. Bàn tay bị chặt đứt. Thế nhưng, cách ấy cũng bị phát hiện khi quân y xem xét khả năng ám đen của khosi lựu đạn. Hắn bị phát hiện và tống về tuyến hậu cứ để làm nuôi quân với hình thức cảnh cáo toàn trung đoàn. Vậy mình phải làm cách nào ?
Vân đen ngao ngán nghĩ đến những ngày tháng trôi qua dằng dặc như thế này. Cơm không đủ ăn. Phải đi tải thương, gùi đạn, đào chiến hào, củng cố công sự suốt ngày đêm. Đời sống con người vốn ngắn ngủi, sao lại phải chịu đựng những nhọc nhằn này ? Chợt Vân đen cười một cách thích thú. Mình mới được kết nạp vào Đoàn thì ai dám nghi ngờ mình điều này ? Đoàn là tấm bảng đầy uy tín để mình tự thương ! Vân đen nghĩ vậy thì hắn cảm thấy vui vẻ trong lòng. Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến lúc thay gác, phải hành động nhanh lên thôi !
Vân nhẹ nhàng lấy chiếc khăn mặt, còn bao nhiêu nước trong bình đông thì hắn đổ xuống khăn cho ướt đẫm. Chiếc khăn ấy được bó vào cánh tay phải. Khi chĩa mũi súng vào đây, chính nước của chiếc khăn sẽ giữ lại khói súng. Khói súng không ám vào thịt da. Vừa quấn chiếc khăn Vân đen vừa nguyện cầu cho viên đạn sẽ bắn, sẽ trúng vào xương. Vết thương này sẽ làm hắn giải ngũ với tấm thẻ thương binh đỏ chói.
Trăng ngả lả lơi trong đám mây lờ mờ. Vân đen kẹp khẩu súng AK vào nách trái, hắn mở nấc liên thanh. Mũi súng được ghim vào giữa tấm khăn đẫm nước. Hãy bóp cò đi ! Chỉ trong tích tắc thôi tất cả sẽ được đổi đời. Hãy bóp cò đi ! Đến lúc quyết định thì Vân đen lại chần chừ. Liệu làm như thế này có hợp lý không ? Bất thần, hắn nghiến răng cắn chốt lựu đạn và vung tay ném mạnh về phía trước. Tiếng lựu đạn nổ đanh đến rợn người. Cùng ngay lúc đó, Vân đen kẹp khẩu AK chĩa ngay vào cánh tay phải tội nghiệp của mình. Hắn nhắm mắt và siết cò. Khẩu súng khạc ra lửa đỏ. Do không thuận tay trái nên khẩu AK giật lên phía trước. Hắn càng giữ cò súng, siết chặt và bật ngã ra phía sau. Từng loạt đạn AK đã đánh thức tất cả mọi người tung ra chiến hào. Hắn nhanh chóng tháo chiếc khăn ra khỏi cánh tay phải và ném vào bóng tối phía trước. Đồng đội ùa ra vị trí chiến đấu. Thằng Hổ dìu hắn về trạm xá. Hàng loạt tiếng nổ dội lên. Nhưng chỉ vài giây sau là mọi người ngơ ngác, trở lui vào hầm. Địch đâu có thấy ! Hay là chỉ có một thằng liều lĩnh đi trinh sát mò vào đơn vị đã bị Vân đen phát hiện và nổ súng ?
Mọi người khen ngợi tinh thần cảnh giác của Vân đen. Lúc đó, sương sớm bắt đầu se lạnh và từ cuối chân trời xa thăm thẳm một tiếng gà rừng cất lên tiếng gáy “ò ó o…”. Lại một ngày gian khổ bắt đầu.
*
Tổ nuôi quân vừa mang cơm lên đến chốt thì địch bắt đầu pháo kích. Tiếng pháo rền vang cả trận địa. Vị trí chiến đấu của thằng Vân đen bị bỏ trống. Lúc đó, thằng Vinh mèo thay thế - mặc dù chưa có lệnh của cấp trên. Khẩu M.72 trên tay thằng Vinh mèo đã tạo được những uy hiếp đối với sự hung hăng của địch. Cánh rừng đã xác xơ thì bây giờ trông thảm hại như một bà già rụng răng. Đang lúc cầm cự đẩy lùi sự uy hiếp của địch thì thằng Hổ chạy tới chỗ Vinh mèo :
- Nè, mày có mang thuốc lào lên cho anh em không ?
Thằng Vinh mèo nhăn mặt :
- Đang đánh nhau thế này mà anh hỏi thuốc lào là sao ?
- Đánh nhau thì đánh nhau ! Mày đưa cho tao một điếu để “súc miệng” buổi sáng nghe Vinh mèo ?
Vinh mèo thọc tay vào túi quần lấy ra một gói thuốc lào Vĩnh Bảo đưa cho Hổ. Ngồi ngay dưới đất thằng Hổ lấy giấy quấn thành con sâu kèn, phía trước hắn nhét một viên thuốc lào nhỏ như cứt mèo. Ngửa cổ uống một ngụm nước và giữ nước lại trong miệng, thằng Hổ bắt đầu hút điếu thuốc lào buổi sáng. Nước trong miệng dùng để lọc khói, khi hít vào thì nước kêu ro ro rất vui tai. Hít một hơi dài thì Hổ nhổ búng nước bệt xuống đất. Hắn ngả người ra lòng chiến hào nhả khói một cách ung dung. Mặc dầu đó là lúc đạn bay ngang dọc trên bầu trời biên giới. Trong trạng thái lơ mơ của điếu thuốc lào đầu tiên trong ngày, thằng Hổ chợt bật lên suy nghĩ : Tại sao mình cứ chôn chân tại chiến hào, mà không dám bung ra truy quét tận hang ổ của chúng ? Trong chiến đấu, phòng ngự là con đường chết. Trước đây trong truy quét Funro, đơn vị phải đi biết bao nhiêu cây số để tìm và diệt chúng nó. Còn bây giờ sao cứ nằm phòng ngự mãi ở cột mốc số 01 này ? Điều mà thằng Hổ suy nghĩ cũng là tâm tư của mọi người. Ai cũng biết như vậy, nhưng đó là mệnh lệnh của cấp trên thì biết làm sao hơn ?
Thằng Hổ vung người đứng dậy. Khẩu B.41 của hắn được tì vào bờ vai và siết cò. Quả đạn lửa vụt khỏi nòng súng bay vút lên và nổ xuống đầu bọn địch đang mò vào trận địa. Địch bắn trả yếu ớt rồi rút dần. Tiếng súng im dần. Khói thuốc súng loãng dần…
Bộ đội trên chốt bắt đầu phần ăn sáng muôn thuở : cục cơm vắt được bẻ ra làm nhiều miếng nhỏ và chấm với muối mè. Nếu lúc nào khô khan quá, nuốt không trôi thì chịu khó uống thêm một ngụm nước. Nước sẽ đẩy cục cơm trôi qua khỏi cổ họng và xuống tận bao tử. Những động tác ăn của người lính đơn giản vô cùng. Ăn xong buổi sáng mọi người chuẩn bị củng cố lại chiến hào, đào thêm hầm và lấn đất về phía trước. Nhưng sáng nay, chính trị viên Chương xuống tận từng tiểu đội bảo :
- Buổi sáng nay, các đồng chí được nghỉ ngơi.
Nhưng nghỉ ngơi không có nghĩa là nằm dài ra mà ngủ, mà đọc sách. Đại đội lệnh cho từng tiểu đội họp lại để rút kinh nghiệm về công tác phòng thủ của chúng ta. Vấn đề bị thương của đồng chí Vân là do đâu? Do mất cảnh giác để địch bắn bị thương hay do nguyên nhân gì khác ? Chiều nay, các trung đội trưởng họp giao ban trình bày lại cho đại đội.
Mệnh lệnh ấy được thi hành một cách nghiêm túc. Sau khi trung đội trưởng Nhân từ trần thì trung đội phó Lâm lùn được lên thay thế. Lâm lùn đến dự buổi họp của tiểu đội thằng Hổ. Căn hầm kèo kiên cố của tiểu đội thằng Hổ sáng nay, được thu xếp gọn gàng. Chiếc mùng màu mỡ gà của đất đỏ được tháo xuống. Những chiếc ba lô được thu gọn lại. Tất cả súng ống đều được để ngoài vị trí chiến đấu. Mở đầu cho buổi họp Lâm lùn phát biểu :
- Theo lệnh của đại đội, tôi đề nghị các đồng chí phân tích về trường hợp bị thương của đồng chí Vân. Tại sao không bị thương nơi khác mà lại bị thương ở tay ? Nguyên nhân do đâu ? Vì đâu ?
Trung đội phó vừa dứt lời thì thằng Dũng B.40 đưa tay xin có ý kiến:
- Theo tôi, trường hợp của đồng chí Vân đen là một ngẫu nhiên. Lâu nay, đồng chí Vân chưa hề có một tư tưởng nào thoái thác nhiệm vụ. Khi bàn giao phiên gác cho đồng chí Vân thì tôi thấy đồng chí tỉnh táo và nhận nhiệm vụ một cách vui vẻ. Do đó, tôi thấy không nên nghi ngờ về trường hợp bị thương của đồng chí.
Thằng Hổ tiếp lời :
- Trong chiến đấu thì không ai có thể biết được đường bay của hòn tên mũi đạn. Người tránh đạn chứ đạn đâu tránh người. Do đó…
Tiểu đội trưởng Cường, người Bình Định - tính tình vốn nóng nảy bỗng quát lên :
- Do đó là do cái gì ? Đạn tránh người hay người tránh đạn không phải là cốt lõi của vấn đề. Tôi đề nghị đồng chí Hổ không nên suy diễn một cách… duy tâm như vậy ! Nếu một người có tinh thần cảnh giác cao, các động tác chiến đấu thành thục thì rõ ràng khó chết hơn một người chẳng biết gì cả. Có đúng vậy không đồng chí Hổ ?
Thằng Hổ tiếp tục :
- Tôi phê bình đồng chí Cường nóng nảy không đúng chỗ. Tại sao tôi đang nói mà đồng chí chen ngang vào miệng người ta ?
- Tôi xin rút kinh nghiệm.
- Khi chuyển đồng chí Vân xuống bệnh xá thì tôi có hỏi chuyện với đồng chí Vân. Đồng chí ấy cho biết là khi nghe tiếng sột soạt phía trước thì đồng chí ấy đã vung tay ném lựu đạn, khi trái lựu đạn vụt khỏi tay thì cũng là lúc địch bắn trúng ngay tay. Vậy, theo tôi là một điều ngẫu nhiên chứ không ai biết trước cả. Không nên nghi ngờ về trường hợp bị thương này.
Ngồi dự họp với tiểu đội thằng Hổ, Lâm lùn tỏ vẻ khó chịu. Gương mặt anh đăm đăm không nói gì cả. Giữa lúc mọi người tranh luận với nhau thì anh chợt có ý nghĩ : Có phải Vân đen tự thương hay không ? Nếu tự thương thì chắc chắn quân y đã thông báo điều này. Vậy là sao ? Tại sao khi đơn vị ùa ra vị trí chiến đấu thì không có thằng địch nào cả ? Dù có ý nghĩ như vậy, nhưng bản thân anh không dám nói ra. Trong khi chưa có một bằng chứng nào cả, thì liệu có nên đem ra mổ xẻ hay không ? Giữa cái chết cái sống chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, những người từng ăn từng nằm với mình ngày đêm trong cuộc chiến này, lẽ nào khi họ bị thương thì mình lại nghi ngờ về tinh thần chiến đấu của họ. Mãi đến một hồi lâu, Lâm lùn mới phát biểu :
- Hiện nay, đồng chí Vân đã về bệnh xá. Chúng ta cầu chúc cho đồng chí ấy mau lành bệnh. Nếu trường hợp do thương tật không trở lại đơn vị được nữa, thì tôi đề nghị là chúng ta nên kiến nghị cấp trên đưa đồng chí ấy vào diện thương binh. Được hưởng mọi quyền lợi của thương binh sau khi giám định thương tật.
Nghe trung đội trưởng nói vậy, Cường cười ruồi :
- Tôi đồng ý với ý kiến đồng chí Lâm, đồng chí Vân bị thương ở chiến trường thì tất nhiên và dĩ nhiên là được xếp hạng thương binh, chứ có gì đâu mà phải kiến nghị với đề nghị ạ ?
Anh em phá lên cười vì câu nói đùa giả giọng Bắc của Cường. Thằng Dũng B.40 nói tiếp :
- Trường hợp đồng chí Vân theo tôi là nên thông qua. Đồng chí ấy mới vừa được kết nạp vào Đoàn, tôi đề nghị các đồng chí là Đoàn viên càng phải quyết tâm hơn, đánh chắc thắng, đánh thật mạnh để trả thù cho đồng đội của mình.
Câu nói của Dũng B.40 làm mọi người im lặng. Họ nghĩ đến trách nhiệm của mình trước nỗi đau của những đồng đội đã ngã xuống trên mảnh đất này. Họ chợt nhớ lại ngày đầu tiên vào đường 19B. Mảnh đất Pleiku với bao dáng Kiều thơm như mộng, với bao quyến rũ đời thường đều nằm tụt lại phía sau. Họ hành quân vào con đường sâu thẳm. Bóng cây thâm nghiêm trùm xuống đời họ. Đoàn quân lặng lẽ vào thay thế cho đơn vị bạn, như trường hợp điền một chữ nào đó vào chỗ trống để câu văn đầy đủ nghĩa. Sự hiện diện của họ là một câu văn đầy đủ nghĩa nhất của một thế hệ thanh niên : Bảo vệ Tổ quốc ! Bằng khẩu súng và niềm tin họ đã sống để làm điều đó. Mặc dù giữa tiếng ầm ì súng đạn, những cậu thanh niên mới lớn, chưa một lần yêu vẫn thấy thiên nhiên rất đẹp. Đời sống này vốn đầy nghịch lý. Có những người ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên để tỏ ra mình là người có tâm hồn nhạy cảm với thi ca. Thi ca là một cái nghề để họ có thêm một trang sức, một trang điểm của tâm hồn vốn cằn cỗi. Nhưng người lính thì không vậy. Họ yêu rừng, yêu thiên nhiên này và thầm mong chiến tranh nhanh chóng đi qua để thiên nhiên muôn đời tươi đẹp và người bạn tốt đồng hành cùng họ.
Nhưng chiến tranh không qua vội. Buổi họp của tiểu đội thằng Hổ được chuyển sang phần khác. Họ bàn luận về tư thế của họ trong cuộc chiến này. Có nên phòng ngự mãi không ? Phòng ngự không phải là tư thế chủ động trong chiến tranh. Vậy họ phải làm gì ?
Trong khi các tiểu đội đang đi tìm câu trả lời có tính chất quyết định sự sống còn của họ thì mặt trời bắt đầu tỏa bóng nắng. Tất cả mọi việc đều phô bày dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng họ không hề biết rằng, ngay chỗ Vân đứng gác tối hôm qua - một khoảng cách khá xa là đàn ruồi, ong đang bay tán loạn. Chiếc khăn đẫm máu của thằng Vân đen đã ném tối hôm qua là mồi ngon cho ong và ruồi bu đen nghịt. Chứng tích của tội lỗi không ai phát hiện được cả.
Và ở hậu cứ cũng trong lúc này, y tá Trí đang làm giấy chuyển Vân đen lên trạm xá trung đoàn. Chỉ vài ngày nữa, Vân đen sẽ có mặt ở bệnh viện 15 Pleiku. Điều gì sẽ xảy ra ?



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com