LÊ MINH QUỐC: Nhật ký 17.6.2013

 

Nếu có một điều ước, y sẽ ước điều gì? Chỉ có thể là làm sao trong một ngày thời gian sẽ dài gấp đôi. Xem kìa, mỗi sáng, lúc 7 giờ, y đã ngồi vào bàn làm việc. Trước hết là check email, đọc, reypy. Rồi lướt web đọc linh tinh lang tang thông tin mới. Loay hoay một chút đã hơn 8 giờ. Giật mình. Nhanh chóng thoát khỏi xa lộ thông tin. Bắt đầu chăm chú vào công việc của một ngày. Đang gõ phím ngon lành, bỗng tin nhắn rủ ăn sáng. Mười lần như một. Vẫn phở bà Dậu. Ngồi tán ngẫu một lúc, nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ. Vào cơ quan mới đứng lên, ngồi xuống đã đến giờ cơm trưa. Trưa y về nhà cơm nước, ngủ nghĩ, thức giấc đã hơn 14 giờ. Chưa kịp làm gì đã xế chiều.

Những ngày này, bao nhiêu công việc buộc y phải làm cho xong. Không chần chừ nữa, Trễ hạn rồi. Tự ý thức phải lao động mẫn cán như Chí Phèo lúc rạch mặt ăn vạ ở nhà Bá Kiến, phải nôn nóng tranh thủ diễn nốt vai tuồng hài với tâm trạng bi đát như Kép Tư Bền, y lao đầu chúi mũi “cày” như điên. Bất chấp thời gian. Bỏ ngoài tai lời mời những cuộc nhậu có chân dài váy ngắn.  Tâm thế của y đang tựa mũi tên đã thoát khỏi cung và vun vút lao về phía trước. Đã sắp đến đích rồi. Ủa? Y làm gì mà ghê gớm thế? Ừ, cũng là chuyện viết lách xì xằng gì đó.

Đột ngột, có một bàn tay nhỏ nhắn thơm tho, quyến rũ vỗ vai y và thỏ thẻ nhỏ nhẹ như hơi thở: “Em muốn đi nghỉ mát”. Trời! Có mà điên! Đang vắt giò lên cổ với công việc đây! Y cáu quá muốn mắng một câu cho hả, cho nhẹ người. Rồi ra sao cũng mặc. Phiền toái quá đi mất. Định há mồm ra vặt lại một câu thật hiên ngang, thật dũng cảm cho đáng mặt đàn ông, ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt y đổi giọng ngay. Y nhũn như con chi chi. Mềm như cọng bún. Rất hiền lành, tử tế, xum xoe y như Thúc Sinh lúc từ giả nàng Kiều quay về nhà gặp Hoạn Thư: “Vâng ạ! Anh lúc nào cũng chiều em”.

Thốt xong câu nịnh nọt ấy, y hả hê quá, sung sướng quá nhưng vẫn lại lao đầu làm nốt những gì đang dang dở. Được thêm gì hay nấy. Khuya, y thức đến 1 giờ sáng bởi sáng mai sớm lên tàu lửa, y sẽ tranh thủ ngủ bù. Chẳng sao cả. Y thầm động viên y “Dân chơi sợ gì mưa rơi”.

 

SaigonRailroadStationRRR

 

Sáng sớm. Tiếng còi tàu rền rã vang lên. Người đi kẻ ở mới nhộn nhịp làm sao. Y phơi phới như tuổi mười bảy của lần hẹn hò thứ nhất. Lần thứ nhất thoát khỏi công việc để phiêu du đến một nơi có mây trời, sóng biển, núi non và không gian yên tĩnh.

Y hăng hái dẫn nàng tìm toa số 1. Lúc ấy, y  vui vẻ, hào hứng trong tâm thế của câu thơ mà giao thừa năm nọ, bạn y, nhà thơ Nguyễn Thái Dương đã nhắn tin:

Trăm nghìn mồng một, mồng hai

Cũng không sánh nổi một giây giao thừa

Làm sao có khoảng thời gian nào thăng hoa tình ái, thú vị thơ mộng hơn lúc này, bởi nàng sắp đi xa đến những vài tháng. Vậy thì tha hồ lênh đênh trong cõi mộng và thực như Đường Minh Hoàng du nguyệt điện…

Thế nhưng, vừa bước lên toa, ném bịch cái va ly xuống ghế, nàng đã nước mắt vắn dài, nức nở như đứa trẻ đang cầm miếng bánh vừa định đưa vào miệng đã bị ai đó giật mất trên tay. Y hoàn toàn không hiểu mô tê ất giáp bính đinh mậu kỷ canh tân nhâm quý gì sất. Y chỉ biết nàng khóc ngon lành. “Anh không nhớ mấy hôm nay em đau lưng à? Anh nghĩ em thế nào mà mua vé hạng này?”.

Hạng này là hạng nào?

Là hạng “ghế cứng” rẻ tiền nhất, không máy lạnh, chỉ có quạt máy kêu rò rò như lão già ho lao thở khò khè lúc nửa đêm thanh vắng. Thì đã sao?

Y sực nhớ thời sinh viên, cái vé hạng sang nhất của y là vé “tàu chợ”. Người và súc vật chung một toa, không có băng ghế. Tất cả đều đứng, nằm, ngồi chung một sàn. Vậy có chết ai đâu? Nàng càu nhàu: “Sao anh không mua toa có “ghế mềm”, hay là…”. Vừa tức tưởi đến đó, nàng ngập ngừng giây lát, hít sâu hơi thở vào ngực cho khỏe khoắn rồi tiếp tục cẳn nhẳn: “Hay là anh tiếc tiền?”.

Y biết trả lời ra làm sao?

Đã lâu lắm rồi, y không đi xe lửa. Khi xếp hàng, người ta đưa vé gì y nhận lấy chứ không hỏi cụ thể gì thêm. Mà cái tính của y nó thế. Có để ý gì đâu. Lúc lãnh lương cũng vậy, y hoàn toàn không thể nhớ là mỗi tháng nhận tiền lương cụ thể bao nhiêu. Trong đầu y không có chữ “cụ thể”. Lần nọ bạn thơ Phan Hoàng mời y sáng sớm đến dự ra mắt Hội quán Pysa của đồng hương Phú Yên và cho biết nó ở đường Cộng Hòa Tân Bình “gần maximark”. Lúc ấy, trong đầu y chợt liên tưởng maximark ở gần Lăng Ông Bà Chiểu. Vậy là đến ngày hẹn, y phóng xe về phía chợ Bà Chiểu và đỏ mắt đi tìm...

Tính y lơ tơ mơ đến thế. Nàng lại không hiểu thế.

Vậy là bao nhiêu chuyện trước đây của y được nàng kể ra vanh vách, không sót một chi tiếc nhằm chứng minh cho câu nói chắc như đinh đóng cột: “Hay là anh tiếc tiền?”. Nàng đòi quay về. Phải dỗ dành mãi. Mất luôn cái buổi sáng không thể chợp mắt mà y đang thèm ngủ. Y bèn giết thời gian bằng cách quan sát lại cái vé tàu hỏa. Bấy giờ,  y mới nhận thấy người ta ghi trên vé kỳ cục thật: “Ghế cứng” sao không ghi “Ghế gỗ, máy quạt”; “Ghế mềm điều hòa” sao không ghi “Ghế nệm, máy lạnh”? Có dễ hiểu hơn không? Nghe đến "Ghế mềm điều hòa" y cam đoan trong 1 triệu người thì đã có đến 999, 9 người nghĩ ngay đến... bệnh viện Từ Dũ. Loay hoay một lúc, y mở máy đọc tin nhắn vừa đến: "Anh đi về đi. Em không hủy phòng được. Em phải đi. Nhưng em không muốn thấy mặt anh". Đọc tin nhắn này, y biết tỏng tâm lý của nàng và bật cười khoái trá...

Đường sắt Việt Nam bây giờ đã sạch sẽ hơn trước, đỡ nhốn nháo hơn. Thế nhưng nó vẫn chạy cà rịch cà tang đến sốt ruột. Sài Gòn - Phan Thiết: 4 tiếng đồng hồ!

Cuối cùng, cũng đến resort Poshanu. Chuyện gì sẽ xẩy ra? Xem hồi sau sẽ rõ.

 

L.M.Q

Chia sẻ liên kết này...

Add comment