TÁC PHẨM - DƯ LUẬN Phỏng vấn Nhà thơ LÊ MINH QUỐC: Em ơi chớ phụ duyên trời đất

Nhà thơ LÊ MINH QUỐC: Em ơi chớ phụ duyên trời đất

Chuyện phẫu thuật thẩm mỹ mỗi người một góc nhìn.Nhà thơ Lê Minh Quốc đã trưng ra cách nhìn của riêng mình với Đẹp 1001 rất ư là “tự nhiên chủ nghĩa”

em-oi-cho-phu-duyen-troi-dat


Quan điểm của anh về chuyện người đẹp có can thiệp dao kéo vào nhan sắc của mình?

- Không phải là người bảo thủ, nhưng tôi “cực lực phản đối” chuyện dùng “dao kéo” can thiệp vào nhan sắc. Này nhé, thử tưởng tượng trước mắt ta là một miếng thịt còn tươi roi rói, một con cá đang giẫy đành đạch, một bó rau mướt xanh mơn mởn... cứ như thế, ta “ăn tươi nuốt sống”, có phải ngon hơn không? Việc là phải qua các công đoạn cầu kỳ chế biến, nào gia giảm, gia vị, gia màu... loạn xị cả lên? Cứ tưởng phải “ra tay” như thế mới là ngon, nhưng thật ra ta đã không thưởng thức đúng bản chất của sự vật.

Với phụ nữ cũng vậy, con mắt si tinh của tôi bao giờ cũng thích chiêm ngưỡng họ đúng như nhan sắc của họ đã được “cha sinh mẹ đẻ”. Trên đời này này không có phụ nữ xấu, chỉ tại ta không biết nhìn và chọn lấy cái phần đẹp nhất của họ đấy thôi.

Nói như vậy, tôi vẫn thích nhìn những người phụ nữ biết trang điểm. Ngay cả nhà thơ Xuân Diệu, cũng đã có lúc thốt lên một cách não nùng và da diết:

Em ơi chớ phụ duyên trời đất
Trang điểm vì ta chỉ một lần

Nhà thơ Thái Can cũng... gào lên:

Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một cười

Thế thì, tại sao phụ nữ lại không trang điểm khi đứng trước các đấng mày râu quân tử? Cứ trang điểm, cứ làm duyên, cứ đoan trang, cứ thùy mị, cứ nết na... đi, chẳng hại gì mà còn là để dịp khiến “Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt/ Đi thì cũng dở ở không xong”. Há chẳng phải là một niềm kiêu hãnh rực rỡ của phái đẹp đó sao?

*Anh có bất ngờ khi gặp lại “cô bé lọ lem” ngày xưa nay đã “thay da đổi thịt” nhờ giải phẫu thẩm mỹ?

- Tôi đã từng gặp như thế, và lúc ấy tôi ngạc nhiên vì phải gọi cô ta bằng em ngọt xớt, dù trước đó phải gọi bằng chị đến gẫy lưỡi! Bởi thế, nếu tìm lấy câu quảng cáo hay ho nhất cho các thẩm mỹ viện thì tôi sẽ chọn lấy câu này: “Bạn hãy cẩn thận xưng hô lúc gặp phụ nữ trong thẩm mỹ viện của chúng tôi bước ra, có thể họ là bà ngoại của bạn”. Đấy! Từ bà ngoại mà trở thành một thiếu nữ đương xoan quả là một kỳ công của gảii phẫu thẫm mỹ!

*Với tư cách một nhà thơ, anh đã “giải phẩu thẩm mỹ” người mình yêu như thế nào?

- Giải phẫu mỹ người yêu bằng thơ cũng là một cách tỏ tình trong... sự cao thượng (!?) Chính qua thơ, hình ảnh người phụ nữ sẽ đẹp lên rất nhiều trong tâm tưởng của nhiều người. Với tôi là gì?

Đôi khi một dấu môi son
Như hoa phượng đỏ lúc hôn môi người
Cũng làm ta nhớ suốt đời
Cái màu lửa cháy của thời trẻ trai

Môi đỏ son, như lửa cháy luôn gợi trong tôi một hình ảnh đẹp. Tôi rất thích ca từ của Trịnh Công Sơn: “Thành phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng”. Hát lên và nghe ấm áp. Bây giờ có model môi tím, màu mận chín cũng thấy là lạ, nhưng không hiểu sao nhìn vào đấy tôi lại luôn nhớ đến chocola và... cảnh giác! Có sẽ vì sợ đôi môi ấy quyến rũ quá chăng?

Đôi khi ta đứng lặng yên
Để cho ai cắn rất mềm trên vai
Mưa thì ngắn nắng thì dài
Một hàm răng trắng nhớ hoài không quên

Một hàm răng trắng luôn tạo cho tôi một giá trị thẩm mỹ, cứ như  nghe vang vẳng bên tai câu thơ Kiều “Hoa cười ngọc thốt đoan trang”. Gì nữa? Cái màu da “bần quân” cũng là một sự hấp dẫn đấy chứ? Cái nốt ruồi đen trên gương mặt thì sao? Tóm lại chuyện này ta có thể bàn luận với nhau dài dài. Nhưng trước hết, gửi bạn “Thơ tặng một nốt ruồi”:

vậy đó,
em váy đen, tóc đen và môi son màu đen
điệu nhảy của màu đen vạm vỡ
đã giẫm lên ngực tôi
sân khấu đen sắp làm tôi nghẹt thở
âm nhạc đi qua và làm tôi hoảng sợ
trên môi đen có một nốt ruồi đen
có phải linh hồn tôi đã rong chơi nơi đó?
đen đen đen đen
trong đêm đen tôi mơ hồ thấy em
từ một dòng suối trắng
không âm dương âm nhạc âm thanh
chỉ có nốt ruồi đen
cười lên tiếng hát...

Gì nữa? Thôi thì đã nói thì nói luôn thể. Gì thì gì tôi vẫn thích nhất là lúc:

nàng khỏa thân và lao xuống biển
cơn sóng xanh bủa vây lấy nàng
bằng những tiếng động tục tằn và cuồng nhiệt
cuốn nàng ra khơi
khi nàng xõa cánh tay bơi
biển bắt đầu biết hát
cát bắt đầu biết thở
gió bắt đầu biết nghe
thiên nhiên lần đầu tiên mắc cỡ
mở mắt nhìn nàng...

Bây giờ anh đang say mê vẽ tranh, vậy người đẹp vào tranh của Lê Minh Quốc được “phẫu thuật” ra sao?

-Tôi thích vẻ phụ nữ khỏa thân. Điều này không lạ, bởi khi đói, tôi thường nghĩ đến... một miếng thịt bò “bít tết”.

*Có phải vì “mải mê” của các nàng bằng thơ và bằng hội họa nên đến giờ này – ngũ thập tri thiên mệnh- Lê Minh Quốc vẫn còn ế?

-A! À! Á! A!

Trần Hoàng Nhân (thực hiện)
(nguồn:Tạp chí Đẹp số 3.2009)

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com