PHỤ NỮ TÂN VĂN (số đầu tiên) - PHẦN NHI ÐỒNG

Mục lục
PHỤ NỮ TÂN VĂN (số đầu tiên)
CHƯƠNG -TRÌNH CỦA BỔN -BÁO
LỜI TÂM - HUYẾT CÙNG CHỊ EM ÐỒNG -BÀO
Các danh - nhơn trong nước đối với vấn-đề phụ-nữ
VỀ VĂN- HỌC CŨA PHỤ- NỮ VIỆT- NAM
VĂN -UYỄN
CÁI TƯ - TƯỞNG
VIỆT -NAM PHỤ -NỮ LIỆT -TRUYỆN .
PHẦN NHI ÐỒNG
BỖN- BÁO CẨN- KHẢI ?
Tất cả các trang

PHẦN NHI ÐỒNG

Hai cái toa đòi tiền

Trò Tuấn mới lên mười tuổi, ngày nọ nghe người làm công đọc cái toa đòi tiền má nó, nào là : mua cây làm nhà, mua vôi, mua gạch, mua ván, mua đinh, tiền đi xe, cọng hết thảy là 80$00.

Trò Tuấn tức thì lấy giấy viết một cái toa như vầy :

MÁ THIẾU TUẤN

Sáu lần ra tiệm mua thuốc..........................0$06

Hai lần đi lượm củi ngoài đường.................0,20

Sai làm việc vặt trong nhà..........................0,10

Một lần sách nước tưới kiễn.......................0,05

Mấy lần hái rau cho thỏ ăn.........................0,15

Cọng lại là.........................0,$56

Viết xong đem lại bàn ăn, mà đễ gần chổ má nó ngồi. Lúc ăn bữa mai má nó thấy toa bèn xếp cất đi, không nóigì hết.

Ðến buổi ăn chiều, khi trò Tuấn ngồi lại ăn thì thấy số tiền 0$56 đễ lại chổ nó, nó vui lòng lắm, bỏ tiền vô túi vừa rồi, thì lại thấy thêm một cái toa nửa. Trong toa biên như vầy:

TUẤN THIẾU MÁ

Tiền cơm mười năm.........................................0

Tiền thuốc khi đau ốm.....................................0

Tiền công nuôi dưởng trong mười năm...........0

Tiền trường, tiền áo quần giấy mực v.....v......0

Cọng lại...............0

Tuấn đọc hết cái toa tự nhiên trong trí bắt suy nghĩ, rồi hai hàng nước mắt nhỏ giọt nầy kề giọt kia, trong lòng đau đớn lắm. Nó liền chạy lại ôm má nó, nó khóc và nói rằng : "xin má tha lỗi cho con, con nay đã biết rằng cái toa của má đã kể đó, con không đời nào trả cho hết. Từ nay con chĩ xin chĩ xin chiều lụy và vâng lời má dạy biểu, đặng vui lòng má mà thôi. Và thôi chẳng hề dám kể công lao làm gì nữa."

Tục ngữ ta có câu:

Mẹ nuôi con biển hồ lai láng

Con nuôi mẹ tính tháng tính ngày.

Yêu nước thì phải học

"Mẩu- quốc" tức la nước Việt- nam ta đó. Con trai con gái sanh trong nước nam, đều là con chung một nhà. Vậy ta đều phải yêu nước ta như yêu bà mẹ ta. Bà mẹ đương lúc đau yếu, bao nhiêu con trai phải lo phải buồn đã vậy, còn các con gái, há có thễ ngồi riêng một chổ mà cùng nhua vui cười được sao ?

nước ta đương buỗi hèn kém, cũng tức như bà mẹ ta đương đau yếu đó. Ta nếu biết yêu nước thì ta tất phải biết lo về nước; biết lo về nước thì trước hết ta phải biết lo thân. Học hành làm sao cho trí- khôn mở mang để sau nầy cũng có thể làm được việc gì có ích cho nước.

Nữ- sanh Ðộc- bản.

Ði học không nên trang điễm.

-Khoan khoan đả, đợi em đi với !

Chưa tới giờ, chị vội làm chi

Kìa gương với phấn sẳn kia

Ta trang điễm đả rồi đi củng vừa.

-Chết, em khéo theo đua ai thế ?

Ðua làm chi những kẻ lẳng lơ !

Nữ sanh mà thế thì nhơ;

Thôi đi, đi học sớm giờ càng hay.

NỮ- SANH ÐỘC- BẢN

CÁC CÔ ! CÁC BÀ!

Cha chả ! chừng em của các cô các bà biết nói, thì các cô các bà sẽ dạy bảo thế nào ? sẽ biễu ăn uống thức gì ?

Có phải là biễu chúng nó ăn dùng ròng rả một thứ sữa đặt NESTLÉ chăng ?

Ôi ! con hởi con hởi !

.............uống sữa      NESTLÉ

CHUYỆN VUI CHO CON NÍT

Thằng Giác và hột đậu thần

Thủơ xưa có một người đờn bà góa, ở trong một xóm nhỏ. Bà chĩ có một đứa con trai, tên là thằng Giác ; nó là đứa con nít có lòng tốt, nhưng mà tánh hay nhẹ dạ và thật- khùng. Ngày kia, bà mẹ hết tiền xài, nhà còn có một con ngỗng tính đem bán đễ lấy tiền ăn. Bà nói chuyện đó với thằng Giác, mà vừa nói vừa khóc, coi bộ buồn rầu hết sức.

Thằng Giác xin mẹ cho mình ôm ngỗng ra chợ bán, và nó hứa với mẹ rằng bề nào nó cũng bán đặng nhiều tiền.

Nó ôm ngỗng đi được một chặng đường, thì gặp một người đi đường sách một giỏ đậu hột lớm lạ lùng; nó đứng lại mà nhìn hột đậu, còn người kia thì ngó chăm chĩ vào con ngỗn. Lúc nó sắp trở bước đi, thì người kia nói :

-         Mầy ưa nhửng hột đậu của tao phải tao phải không ? tao đánh đỗi với con ngổng của mầy, mầy có chịu không ?

Thằng Giác chịu đổi liền, rồi lật đật về khoe với mẹ. Bà mẹ thấy thằng Giác, ngổng đả mất mà tiền không có, liền nỗi giận và khóc lóc sầu thảm, cầm nắm đậu liệng ra ngoài cữa sỗ. Tối bữa đó, hai mẹ con nhịn đói đi ngũ.

Sang ngày, thằng Giác dậy sớm lắm, ra thấy đậu mọc lên cao ngất, không biết là ngọn cây cao tới chổ nà. Nhành lại chắng chít với nhau, làm như là nức thang. Nó bèn leo lên để coi những cây đậu quái lạ ấy cao tới bực nào.

Nó leo mấy giờ đồng hồ mới tới ngọn cây, thì thấy một cái xứ gì lạ lùng lắm. Nó ngó xung quanh mình, thấy minh mông bát ngát, mà chẳng có một cái nhà, một gốc cây, một con sông nào, thì nghĩ thầm trong bụng chắc mình chết khát ở đây chớ phải chơi sao. Thình lình có một bà ăn bận lịch- sự, hiện ra trước mặt nó và nói rằng :

-         Nè Giác ! ta biết con là ai, vì ta là tiên trên trời, ta biết cho con nữa, mà má con chưa hề dám nói với con bao giờ. Cha con thủơ đó giàu có lớn lắm, lại có lòng nhơn đức, không có ngày nào là chẳng giúp việc cho một người. Nội xứ ai cũng yêu mến. Ngày kia, có một thằng cao lớn dử tợn tới giết ổng đi, lấy hết của cải, lại hăm dọa má con không được nói với ai, hễ nói thì nó giết chết.

-         Hồi đó con mới ba tháng. Má con phải bỏ toà nhà tốt đẹp còn ở hồi đó, mà đến ở trong lều tranh là cái nhà của má con và con đang ở bây giờ. Lúc trước ta bị mất phép thần thông, thành ra không cứa vớt cho nhà con đặng. Bây giờ đây ta có thể giúpcon và và ta khuyên con nên lo tính báo thù cho cha con. Cứ việc đi tới đi con, bề nào trước khi mặt trời lặn, thì con cũng đi tới nhà thằng cao lớn kia, là kẻ thù của con. Hể con chịu nghe lời ta, thì ta phù hộ cho.

Bà tiên cười chuốm chiếm rồi biến mất.

Thằng Giác đi hoài đi hủy, tới tối mới thấy một tòa nhà thiệt lớn. Có một người đờn bà đứng trước cữa. Thằng Giác bước tới nói một cách rất lể phép rằng:

-         Thưa bà, tôi đói và mệt lắm. Bà có thể cho tôi miếng bánh và ngũ nhờ lại một đêm không ?

Bà kia nói:

-Không được đâu, chồng ta dữ tợn lắm, hay ăn thịt người. Bây giờ nó đi chơi, nhưng cũng gần về rồi, phải trốn đi cho mau, nếu ở lẩn quẩn đây thì chắc chết.

Thằng nhỏ năn nĩ hoài, người đờn bà thương tình, bèn ưng chịu, dắt nó vào bếp lấy đồ cho ăn. Nó vừa ngồi ăn, thì nghe đấm cữa rầm rầm, làm lay chuyển cả nhà. Người đờn bà lật đật lôi thằng Giác bỏ vào trong lò sưởi, lò ấy dùng để đốt lữa trong mùa lạnh. Rồi ra mở cữa cho chồng vô.

Thằng cao lớn mới bước vào nhà, liền nói:

-Ta hưởi thấy mùi thịt sống.

Người vợ nói:

-         Chắc là nhửng người mà mình giam trên chòi kia đưa hơi lại chới gì, gió ở phía đó lại.

Nó cũng không hỏi nữa, rồi người vợ dọn đồ cho nó ăn uống lâu lắm. Ăn xong, nó nói:

-         Bây giờ má nó đem con gà mái ra đây cho ta. Người vợ đem con gà trắng để lên trên bàn. Thằng cao lớn vuốt ve con gà rồi biểu : -Ðẻ

Tức thì con gà đẽ ra một cái trứng vàng.

Nó lại biểu : Ðẻ. Thì con gà đẻ một trứng nửa.

Thằng cao lớn ngồi chơi một lát rồi nằm lăn ra mà ngũ, ngáy vang như sấm, đến đỗi cái nhà cũng thấy lung lay.

Những lúc đó, thằng Giác ngồi trong lò sưởi lén dòm ra ngó thấy hết, thừa lúc thằng kia ngũ say, bèn lén lén ra ôm con gà trắng mà dông tuốt.

Nó cứ theo đường củ đi tới ngọn cây đậu leo xuống về nhà. Nó đem con gà khoe với mẹ, rồi biểu con gà đẻ, thì con gà cũng đẻ trứng vàng. Từ đó hai mẹ con ăn ở sung sướng được ít lâu. Song không bao giờ thằng Giác quên rằng nó đã hứa lời phục thù cho cha.

Dịch truyện Hồng- mao

Hảy dùng bột BIEDINE JACQUE MAIRE

Mà nuôi trẻ em.

Sữa - trị

Ðiểm- trang.

Săn- sóc

GIÁ TÍNH NHẸ

Các thứ thuốc dồi, phấn, crémes, nước thơm. Chĩ cho những cánh giử- gìn. Qúi- vị hảy đến nhà :

"KEVA"

là viện mỹ- nhơn ở Paris Chi- nhánh ở saigon 40, Chasseloup Laubat.

Giây thep nói ; 755

Ai viết thơ hỏi bổn- viện sẻ gởi cho quyễn- sách nhỏ nói về sự đẹp.

Cuộc chơi giải trí cho nhi- đồng

Ba chị em Trung, nam, Bắc, ở khắp nơi, các trò hãy kiếm cho đủ ba người. Kiếm cho đủ ba người. Kiếm được cắt tờ địa- đồ nầy rồi gạch chĩ rỏ cho đũ chỗ ba người gỡi đến cho bỗn báo, đến số 4 thì sẻ chấm. Trò nào chĩ trúng sẽ được thưởng ba tháng Phụ -Nữ - Tân - Văn, nếu có nhiều trò chĩ trúng, thì sẻ bắt thăm, thưởng đủ số 30 trò mà thôi.

Sự bất đắc dỉ

Theo lệ thường, bổn- báo củng hết sức muốn gởi tặng chư qúi- vị ở xa mỗi vị cho được ba số báo đầu, nhưng vì báo cũa chúng tôi in nhiều trương, bìa nhiều màu, có hình, giấy tốt, tốn về ấn- phí rất nhiều.

Kễ một hai số thì không bao nhiêu, song tính ra tới mấy muôn số thì có trên mấy ngàn bạc.

Sự cực chẳng đả, nên bỗn- báo chí- gởi tặng chư- qúi đồng- bào mổi vị có một số một mà thôi.

Nếu qúi vị vui lòng giúp chúng giúp chúng tôi 10 điều công- ích cho quê hương, thì xin gởi thơ và số bạc mua báo đến thì chúng tôi sẻ ghi vô sổ Ðộc- giã mà gởi báo tiếp theo luôn.

Lệ mua báo nhứt định xin trả tiền trước. Xin chư Qúi- vị nhớ cho.



Add comment